Mục lục | Nhớ Một Ông Thầy Dòng Lưu Ngọc Quan |
Mỗi lần tôi nghe bản nhạc "Chiều Tím" không phải tôi nhớ đến nhạc sĩ Đan Thọ mà nhớ đến một ông Thầy Dòng, có dáng hiền hòa, một nụ cười duyên dáng và cũng là một người đờn vĩ cầm (violon) điêu luyện.
Đó là Frère Maurice Triều của giữa thập niên 50 của trường Collège d'Adran Dalat.
Phòng ngủ của các frère nằm trên cùng của tòa nhà chánh của trường từ đường đi vào. Chiều chúa nhật, nếu không bận bịu chuyện gì thì Frère thường đứng trước của sổ của phòng riêng đờn violon.
Bọn trẻ chúng tôi lúc đầu nghe tiềng đàn ỏ e, cò ke buồn bã nên chán gần chết nhứt là vào mùa đông, trời âm u sương mù của Đà Lạt nhưng sau nghe hoài cũng cảm thấy thấm và ghiền, nhớ tiếng đờn nếu chiều chúa nhật nào Frère nghỉ xả hơi.
Nhạc sĩ Đan thọ viết lại:
Frère Maurice dạy ông nhạc lý và đờn violon khi học ở trường Thomas d'Aquin Nam Định, sau ông lên Hà Nội và nhờ vốn nhạc lý và đờn violon học được của Frere Maurice mà ông được thâu nhận vào ban quân nhạc của quân đội Pháp thời bây giờ.
Đời nhạc sĩ của ông trong buổi ban đầu nhờ công của Frère Maurice.