Mục lục | Những năm tháng không bao giờ quên Vũ Văn Chính |
(Viết cho những bạn còn ở lại quê hương với tôi)
Ngày, Tháng 4 vẫn là những tháng ngày bình thường của một năm, có những ngày tháng 4 vui buồn, cũng có những kỹ niệm đáng nhớ và cũng có những kỹ niệm đáng buồn của một đời người, nhưng có một ngày tháng 4 định mệnh, vì nó thay đổi số phận của cả bao nhiêu triệu con người, biết bao nhiêu chuyện từ nước mắt và máu, cùng những mất mát của người thân trong cuộc chiến vừa chấm dứt, hay những người bạn phải bỏ xác nơi biển Đông, đó là ngày 30-4-1975.
Tôi viết về ngày này để nhớ đến ngôi trường mang tên Lasan Taberd đã mất kể từ ngày 30-4 ấy, cho dù đến năm 76 mới chính thức đóng cửa, tuy các frère và một số học sinh vẫn còn đấy, nhưng các hoạt động và giảng dạy thì bị chi phối theo đường lối mới, ngay cả khi trao nhẫn thâm niên tốt nghiệp lớp 12 cho học sinh, cũng phải làm chui thì Taberd đúng là đã mất kể từ 30-4 ấy thật rồi.
Tôi cũng muốn viết về những người bạn còn ở lại đất nước như tôi, những tháng ngày hồn nhiên và tương lai tươi đẹp bỗng chợt tắt kể từ ngày ấy, và cuộc sống bôn ba với cuộc chiến tranh mới, với những ngày phải đi lao động trên các công trình thủy lợi, những toan tính trong cuộc sống đầy thiếu thốn và đói nghèo khi ấy, cánh cửa vào Đại Học coi như không có chỗ cho chúng tôi, vì cuộc sống mới chỉ dành cho những người phấn đấu và cống hiến cho cách mạng, vì vậy chúng tôi phải bươn chải và làm đủ nghề để sống, còn giờ đâu nữa để nhớ về trường xưa bạn cũ, đành phải tạm quên để phải thích nghi với cuộc sống mới, ngay lúc đó trong thâm tâm tôi nghĩ thì các bạn của mình đa số chắc đi nước ngoài hết rồi, bởi vì đa số học sinh Taberd đều là những người thuộc gia đình khá giả và quyền thế, nhưng đôi khi số mệnh cũng trớ trêu và vẫn còn một số ở lại như tôi, dù đã mấy lần tìm cách vượt biển nhưng không thành.
Cũng may chung quanh tôi vẫn còn có gia đình, bạn bè và những người cùng chung số phận với vận mệnh của đất nước, tất cả là động lực để tôi không phải rơi vào nỗi chán chường và tuyệt vọng, để còn được sống đến ngày hôm nay và gặp lại những bạn bè, mà một thời chúng tôi ngồi chung một lớp và học tập dưới mái trường thân yêu ngày xưa.
Tôi cũng mong các bạn cũ có may mắn hiện đang sinh sống ở nước ngoài, nhất là các bạn ra đi trước năm 75, các bạn không biết nhiều về những tháng ngày buồn ấy, tôi không so sánh và ganh tị với các bạn, tôi chỉ mong các bạn chia xẻ và đồng cảm với những anh em còn ở lại như chúng tôi, để chúng mình còn nhớ về tình bạn hữu, cùng với hình ảnh đẹp về ngôi trường thân yêu khi xưa, một thời đầy kỉ niệm của chúng mình.
Cho dù có đôi khi lòng tôi cũng giống như Lê Hữu Mạnh bạn tôi, ghé đến trường chỉ để đứng ngoài nhìn vào rồi đi, bởi vì tôi sợ những hình ảnh hiện tại của ngôi trường, sẽ giết đi những hình ảnh tươi đẹp mà một thời chúng tôi ngồi dưới mái trường thân yêu ngày xưa, Lasan Taberd.
35 năm đã trôi qua, một chặng đường dài cho một đời người, cùng với một tháng 4 định mệnh của thế hệ chúng mình, mà mỗi khi đến ngày này tôi lại nhớ về trường cũ bạn xưa của tôi, nhớ về những tháng ngày thật đẹp của tuổi học trò ngày ấy, và cái tháng 4 năm xưa lại về cũng ngỡ như những tháng 4 hàng năm, một lần nữa định mệnh được lặp lại, sau bao năm dài tưởng như không còn gặp lại nhau nữa, giống y như trong giấc mơ của một câu chuyện cổ tích, lần lượt từng bạn xưa một thời xuất hiện, dù vẫn chưa đông đủ nhưng chỉ cần nghe một cái tên, một vài hàng thăm hỏi là tất cả cảm xúc ngày xưa lại ùa về.
Cánh cổng trường sau bao năm nằm yên ngủ nay đã mở, và tiếng rộn ràng quen thuộc khi xưa lại vang lên trong sân trường, và cái tháng 4 đáng nhớ lại về.