Mục lục | Ngày Tư lên xe bông, là Lan mừng muốn chết Vũ Văn Chính |
Thế là sau những ngày tháng dài cẩn thận giữ gìn cái tiết hạnh gia phong, kể từ cái "phút đầu gặp Lan tinh tú quay cuồng" và biết "bao đêm suy tư âu lo miên man" bóp trán suy nghĩ, cuối cùng thì anh Tư Cần cũng ra quyết định cho cuộc đời đơn côi của mình, một cách sáng suốt và rất đúng lúc, đó là ngày 3-10-2010 anh bước lên xe bông để theo nàng Lan về dinh, một nàng Lan rất hiền và cho đến nay chưa một lần bước lên xe bông. Anh Tư tuy người miền Nam, kĩ lưỡng và sòng phẳng nên anh có phần khô khan, chứ không liến thoắng dẻo miệng như cái thằng Hải Dớ, đang bị nhốt chân trên đất Mỹ kia.
Anh còn tính sau khi thuyền tình đã cặp bến là anh Tư dự tính cắp sách đi học, không phải trường Taberd, mà học để hoàn tất cái bằng Master, ở trường Đại Học Fullerton gần chỗ cái tổ ấm của anh Tư. Vì anh phải lo cho cô con gái cưng học xong Đại Học, nên việc học của anh Tư có phần dang dở. Anh thương con gái cũng giống như mẹ anh, vì bà chỉ có anh là thằng con giai yêu dấu duy nhất của bà, mà ngày xưa bà rất cưng.
Nghe nói anh Tư nhà mình có số đào hoa lắm, cứ đào là có hoa, và lần đào mới đây nhất anh mới đào thấy cành Lan. Cũng vì cái chuyện Anh Tư Cần đào hoa mà Nghiêm Quốc Việt ấm ức nhớ về chuyện xưa:
"Ngày đó anh Cần rất được cô Bích Vân thương và cô hay xoa đầu khen anh ngoan, anh còn nói đi xe nhà trường chung cô cũng chỉ dành cho anh một chỗ ngồi sát bên cô (kể đến đây mà Quốc Viêt còn thấy giận cứng ... người, phải chi cô cũng xoa đầu Cu Việt thì hay biết mấy). Là trưởng lớp Nhất 4 mà cu Việt nhà ta không hiểu sao học giỏi nhưng lại thua điểm tụi nó, sau này mới biết cô ưu ái vì anh Tư Cần, Phước Hải, Cảnh Phương, Quốc Huy có học thêm với cô tại nhà."
Còn chị Lan đúng là "Người Con Gái Việt Nam da vàng, yêu Anh Tư như yêu đồng lúa chín", chị đẹp và hiền hòa, anh Tư nhà mình khéo chọn quá, đến nỗi có lần Sơn Mập phải thốt lên:
- Tao cũng ... ao ước được như Cần Lù, Lù mà khôn nhưng Khôn Liền.
Thế nhé ! từ nay về sau anh hết là Cần Lù, đứa nào mà kêu anh Cần Lù anh sẽ nhờ Nha sĩ Việt ngụ ở OC bẻ răng đứa đó. Sợ chưa?.
Như vậy theo cái danh sách thống kê của Ọt, chỉ còn lại một anh Họa Sĩ Tom Chu lãng tử, người duy nhất cho tới nay, còn giữ nguyên cái lòng trong trắng trinh nguyên mà chưa một lần để bị thủng lưới, người có cốt Tu Đạo nên chỉ chuyên vẽ chân dung các người đẹp, để ngắm thôi chứ không ngu gì rước về. Còn một ông nữa cũng là bạn của anh Tư, thì đang học tập anh Tư Cần đi đào hoa ở Việt Nam, sau đó mới quyết định con thuyền không bến của mình.
Cuối cùng là cái cặp nối khố té giếng nổi tiếng đào giếng: Laurel & Hardy, bạn trong cái hội té giếng ngày nào của anh Tư Cần. Hai cha này tôi không muốn nói đến, nhưng sao mà câu chuyện nào cũng có hai cha núp bóng đâu đó, mà không nói cũng không được. Hai cha là bạn nối khố của nhau, nên cũng chỉ có một cái khố đã rách để dùng qua dùng lại, cũng vì chỉ có một cái khố cứ chuyền qua chuyền lại xài chung, nên ông nào cũng sợ ông kia đi lấy vợ thì có khố đâu mà ra đường, lại giống như Trần Minh khố chuối khi xưa thôi.
Tôi nghe nói anh Tư Cần rất ít nói, nhưng anh có cái tinh thần của dân Samurai Nhật, đó là tính không nói mà làm, thinh thinh mà rinh củ bự. Chuyện anh lên xe bông làm cho Hội cái Tóc mà đa số theo chế độ Mẫu Hệ, nghĩa là hết 90% ý kiến thuộc về quý bà, Hội này hiện nay chiếm phần đông là đa số ở Taberd Ọt, hãy nghe họ sung sướng vỗ tay mà hát chúc mừng rằng:
Nhìn cái gia đình mới thật hạnh phúc mà mỗi tối thỉnh thoảng anh lại hét "Em có IM CHĂNG?", Còn chị thì thỏ thẻ: "CÓ NGU", hay những lúc anh giúp chị một tay trong công việc nails: "Mấy chị có muốn DŨ chỗ MÔ, thì anh DŨ chỗ nấy". Chắc chắn sẽ là một hình ảnh giúp đưa tâm hồn của hai cha nội té giếng còn lại, sẽ không còn ngần ngại khi đi tìm cái giếng mới, và thôi hát cái câu:
Cầu chúc cho anh chị 50 năm đầu bạc, vì nếu chúc trăm năm thì hơi quá, và cái tổ ấm của anh chị sẽ làm cho mấy ông còn hạnh phúc lang thang kia phải ... ƯỚC GÌ.